Khoảng Khắc Quan Trọng

Chương: Làn đầu em xuyên việt


Tôi hồi hộp đến nổi chân còn run lên hết, nhấc từng bước chân đi về phía bóng lưng quen thuộc, bóng lưng mà suốt 2 năm qua tôi luôn quan sát nhìn theo ở mọi lúc mọi nơi. Trong đầu tôi lúc này thì có hàng ngàn hàng vạn câu hỏi đặt rồi cho mình:” Liệu cậu ấy hẹn mình ra công viên này có phải để tỏ tình không nhỉ? Không…không….không đúng…dễ gì mà cậu ấy thích mình được….nhưng mà…nhưng mà tại sao lại hẹn mình ra công viên để nói chuyện chứ, còn nói là chuyện rất quan trọng nữa cơ. Chả lẽ tình cảm đơn phương suốt 2 năm qua đã được hồi đáp sao ông trời”. Chắc do là gặp crush nên tôi hơi bị hồi hộp, bàn tay không còn trong tầm kiểm soát được nữa nó run lên khi tôi khều vai cậu ấy:
_À…ừm…Khước Chân…chào cậu!!!-"Ây shit!cái nồi gì thế, sao tự nhiên mình lại ngượng ngùng vậy chờn."
_Chào cậu Khiết Tước!-Vẫn nụ cười ấm áp đó quay sang nhìn tôi. Cái nụ cười làm tôi điên đảo biết bao lâu. Dưới ánh hoàng hôn,mặt trời đỏ rực còn làm cho gương mặt và nụ cười của cậu ấy thêm lánh lấp hơn.
_À đúng rồi,cậu…cậu hẹn mình có chuyện gì vậy?-Có 1 cảm giác gì đó cứ khiến tôi không dám nhìn thẳng mặt cậu ấy, đầu tôi cứ cuối xuống.
_Thật ra….*lấy tay đặt lên vai Khiết Tước* Khiết Tước à! Trong suốt quãng thời gian từ khi tớ chuyển trường đến đấy, cậu lúc nào cũng luôn quan tâm,giúp đỡ tớ…..“Cái nồi gì thế!Chả lẽ là cậu ấy tỏ tình mình à!!!Khoan khoan mình chưa chuẩn bị tâm lí mà chờn~~” tớ cũng biết cậu luôn tốt với tớ,thực sự ra tới bây giờ mới nói thì hơi muộn nhưng tớ vẫn muốn nói với cậu là tớ thí……
*Bịch*
_Cô ta là ai vậy?
_Sao ăn mặc lạ thế?
_Hình như cô ta vừa mới xuất hiện?
_Cô gái này là ai vậy, ác ma hay sao mà lại tự nhiên xuất hiện thế?
Những tiếng bàn tán ồn ào, tôi nhìn quanh, chỗ này cứ như là trước sân của 1 cung điện lớn vậy, ánh nắng chói chang thay cho ánh hoàng hôn lãng mạng lúc nãy:”Chuyện gì thế này?Mình đang ở đâu vậy?Vừa nãy Khước Chân còn định tỏ tình mình mà đúng không chờn,hơizzzz chuyện quái gì đang diễn ra vậy” Tôi đang ngồi giữa 1 đám người, nam có nữ có nhưng điều quan trọng nhất là tất cả bọn họ đều mặc đồ thời xưa, những bộ đồ của nông dân. Tôi thì quá khác biệt với bộ đồ đồng phục của trường Tư Lan.
_Xin chào! Tôi là Uyển Khiết Tước…có lẽ tôi tới nhầm chỗ rồi.-Nói rồi khi tôi vừa định quay mặt đi thì bỗng nhiên từ phía trong cổng lớn đó bước ra 1 bị thái giám với gương mặt khá thanh tú,tầm chừng 20 tuổi ngoài đứng úôn éo nói:
_Những cô gái được chọn làm cung nữ thì đi theo ta mau.-Nói rồi ông ta quay lưng đi bỏ màn sự đời.
Tất cả những cô gái ở chỗ đấy đều bước theo ông ta, đương nhiên với tư cách là một cô gái tôi cũng theo bản năng mà đi theo.Tôi cố bước những bước thật nhanh để theo kịp ông ta và hỏi:
_Cho hỏi, tôi hình như đi lộn vào phim trường rồi. Có thể cho tôi biết đây là đâu không vậy?
Tên thái giám này liền đứng lại, hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nói.
_Phim trường là gì? Đây là hoàng cung của Vân Kỳ Quốc 1 trong 3 đất nước lớn nhất. Cô là ai vậy có phải là người từ nước khác trà trộn vào đây không. Trang phục gì thế kia, cô là thân phận đàn bà mà có thể mặc đồ lót đi nhong nhong thế à?(Tẻo:Váy học sinh ngắn nên để lộ chân, người xưa quan niệm vẫn khác nhiều mà.)
_Ông nói gì vậy nếu thử tôi là người nước khác đưa vào thì ngu dại gì tôi phải làm cho nổi bật thế? Với lại đâu không phải là đồ lót, đây là đồng phục của tôi,đồng phục trường Tư Lan 1 trong những trường lớn nhất nước đấy.
_Nói năng ngông cuồng! Lôi cô ta ra đánh 1 trận cho ta trước khi học làm nô tì, đúng là xấc láo nói chuyện với bổn công công mà dám lớn tiếng à.
Tên thái giám vừa nói xông thì liền có 2 tên thị vệ cao to đến lôi tôi, sau mà chịu khuất phục tôi liền vừa la vừa bị lôi đi:
_Thả ta ra! Thả ta ra mau lên,lẹ lên.-Mặc kệ lời kêu gào của tôi bọn lính vẫn cứ lôi tôi đi.
_Lũ ác ôn, thả ta ra ta có làm gì sai mà lôi kéo thế kia! Mau thả ra, ông trời ơi sao con khổ thế này con có tội tình chi mà bị bắt thế kia…….
Tôi vẫn kêu gào thảm thiết và rồi đột nhiên 2 tên lính thả tôi ra và quỳ xuống.
_Xin chào Thập Nhị hoàng tử.
Tôi đứng ngay ngắn lại, trước mặt tôi là 1 cậu nhóc tầm 10 tuổi, mặc trên người 1 bộ đồ sạch sẽ rất sang trọng. Gương mặt tuy nhỏ nhưng láu cá vẫn không ai bằng.
_ Dương công công,cô gái này là ai? Sao để la hét um sùm thế?-Tên nhóc lên tiếng.
_Dạ bẩm! Đây là cung nữ mới được tuyển, nhưng do ăn nói chuyện với Lưu công công quá hỗn láo nên bị lôi đi xử phạt.
_Này, này sao lại hỗn láo. Tôi chỉ nói chuyện bình thường thôi có gì mà hỗn láo?
_Im miệng, bổn hoàng tử chưa cho ngươi lên tiếng.-Tên nhóc ấy liền nói.
_Tuổi của nhóc xứng làm em ta đấy! Đừng hỗn láo.
_Quân đâu, bắt cô ta đem trói trong phòng của ta! Lần đầu tiên ta mới gặp 1 nô tì ăn mặc dị hợm lại nói chuyên ngang ngược như thế này, ta phải dạy dỗ cô ta cho phải phép.(tẻo: con nít 10 tuổi mà như “trùm”)
Và rồi tôi lại bị lôi đi lần 2.
(Tẻo: đó cũng chính là khởi đầu của Khiết Tước…..cuộc đời của cô từ nay sẽ bắt đầu.)
2 tên lính lôi Khiết Tước đến phòng của tên thái tử này và trói cô lại như lệnh. Khiết Tước xui xẻo đang bị trói 2 tay vào ghế,cô buồn rầu suy nghĩ:” Chuyện gì thế này trời, chả lẽ mình xuyên không luôn rồi sao? Nhưng mà lúc nãy Khước Chân đang tỏ tình mình mà, có khi nào đây là mơ không?”
Vừa suy nghĩ xong cô liền dùng chân của mình đá thật mạnh vào cạnh ghế:
_Ui! Đau chết mất haizzzz sao lại hành động ngu người thế không biết? Vậy đây không phải mơ, không phải mơ chuyện quái gì xảy ra thế này vậy?
_Đúng là 1 cô nô tì vừa hỗn láo vừa ngu ngốc.-Tên thái tử nhỏ đi vào miệng cười toa toét.
_Ra ngoài hết và đóng cửa lại cho ta.-Tên nhóc ra lệnh cho đám người hầu.
“Ra lúc tên quỷ nhỏ này cười trong cũng giống con nít nhỉ?”, Khiết Tước giương mắt nhìn cậu nhóc.
_Nhóc muốn gì?
_Hỗn láo! Gọi ta là Thập Nhị Hoàng Tử.
_Tên nhóc là gì?
_Nô tì hỗn láo, không được phép hỏi tên ta.
_Nếu không biết tên thì làm sao gọi. _Gọi ta là Thập Nhị Hoàng Tử.
_Không.
_Vậy ngươi nói đi ngươi tên gì?
_Nhóc nói trước đi.-Khiết Tước vẫn kiên quyết không nhân nhượng hoàng tử xíu nào.
Nhị Hoàng tử này tức đến đỏ mẳ nhưng vẫn thấy được có gì đó trong mắt cậu trong rất vui vẻ.
_Được thôi, ta tên là Hoàng Bảo Bảo.
_Ấy thế mới giỏi chứ! Chị tên là Uyển Khiết Tước.Bây giờ thì cởi trói cho chị đi.
_Hứ! ta có nói là sẽ cởi trói cho ngươi à! Gọi ta là Thập Nhị Hoàng Tử đi ta sẽ cởi cho.
_Bảo Bảo, cởi trói cho ta đi mà!-Khiết Tước nở nụ cười vui vẻ nhìn cậu nhọc.
Mặc dù Khiết Tước không làm theo yêu cầu nhưng tên nhóc này vẫn đi lại cởi trói.(Tẻo: kì ghê)
_Này Bảo Bảo năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi!-Cô vừa nói vừa xoa xoa cổ tay trầy trụa vì bị dây trói.
_Hỗn láo hỏi làm gì? Năm nay ta 12 tuổi rồi!Còn ngươi.-Bảo Bảo hỉnh mặt lên tự cao nhưng vẫn trả lời câu hỏi.
“Đáng yêu quá đi” Khiết Tước cô ấy vừa suy nghĩ vừa cười mỉm:
_Chị năm nay 17 tuổi rồi.À mà không được kêu chị bằng “ngươi” phải kêu bằng “chị”.
_”Chị” là gì?-Thập Nhị hoàng tử có vẻ hơi tức giận.
_Thì “chị” là chị, như là “tỉ tỉ” vậy đó. –Khiết Tước vừa nói vừa nhớ ra rằng đây là thời cổ xưa chứ không phải ở thế kỉ 21 nữa rồi.
_Ngươi muốn đầu rơi xuống đất không? Xấc láo ngươi chỉ là 1 con nô tì mà dám bảo Thập Nhị hoàng tử như ta kêu bằng tỉ tỉ sao?
_Nếu muốn chặt đầu thì nhóc làm ngay từ đầu rồi. Nếu nhóc sợ mất thể diện thì cứ gọi ta là chị, không ai hiểu ý nghĩa đâu!-Cô đi lại vuốt đầu cậu bé.
_Nô tì đáng ghét.-Thập Nhị hoàng tử miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt cậu hiện rõ sự vui vẻ.
Cả 2 ngồi xuống ghế.Bảo Bảo lúc này mới thể hiện 1 chút buồn tủi.
_Chị biết không? Lâu lắm rồi mới có 1 người trò chuyện với ta và xem ta thật sự như 1 đứa trẻ. Tất cả mọi người trong cung không ai thật sự xem ta như vậy vì ta là con thứ 2 của Hoàng Hậu, họ chỉ sợ làm phật ý ta sẽ chết nhưng chỉ có chị là nói chuyện với ta như 1 người chị lớn?
_Đồ ngốc, có gì buồn chứ! Sống nơi đây chả phải nhóc rất sung sướng hay sao?-Khiết Tước nhìn chung quanh, nhìn những bộ ghế sáng bóng, chiếc giường với những tấm màn và mền đẹp lông linh. Những bình cổ, báu vật đầy khắp phòng của Thập Nhị hoàng tử.
_Đừng xem nghĩ ta mới 12 tuổi không biết gì? Sống trong cung thật ra còn thua cả bọn dân thường có cuộc sống khổ cực. Nơi đây sống đầy sự tranh sủng của các bị phi tần, mẹ ta thậm chí cũng ít khi ở bên ta chỉ chú ý lo tranh sự sủng ái của cha.-Bảo Bảo trông có vẻ buồn, xụ mặt xuống, mắt rưng rưng.
Khiết Tước thấy thế liền nói:
_Thôi bây giờ chị cũng không biết làm sao về thế giới của mình nên trong thời gian này chị sẽ ở bên cạnh đệ(Tẻo:kêu vậy đi cho dễ), bây giờ chúng ta đi đâu đó chơi đi.-Khiết Tước liền cầm tay của Bảo Bảo.
Có lẽ do đang buồn nên Bảo Bảo cũng không để ý tới chuyện cô là người từ thế giới khác đến.
_À! Bảo Bảo ở gần đây có con suối nào không vậy?
_Để coi, chắc có đấy chỗ mà mấy cung nữ hay đi giặc giũ đấy.
_Được thôi vậy bây giờ chúng ta đi tắm suối trước đi.
_Được thôi.-Bảo Bảo mừng rỡ.
Cậu cho những tên lính và cung nữ ở lại, chỉ mình cậu và Khiết Tước đi chơi. Hoàng cung đúng là rộng lớn và nhiều người. Từng cây cột, cánh cửa, hoa văn đều được chạm khắc rất rất là tỉ mỉ, hình rồng phượng hoa văn phong phú của nơi này làm cho Khiết Tước cảm thấy yêu nơi này hơn được tí xíu.Cả 2 kéo nhau ra bời suối vui đùa cả buổi, có lẽ đây là lần đầu tiên vị hoàng tử này được chơi đùa như thế! Rồi cũng chiều tà, đến lúc quay lại.Bảo Bảo nắm tay Khiết Tước tung tăng quay về phòng của mình.
_Này Khiết Tước, từ nay chị sẽ là cung nữ đặc biệt của ta, nếu ai đó đụng đến cô thì hãy cứ nói tới Thập Nhị hoàng tử. Bây giờ thì hãy thay bộ đồ quái dị đó ra đi.Đồ ta đã kêu bọn cung nữ chuẩn bị sẵn rồi đó.-Bảo Bảo chỉ vào người cô và nói.
Khiết Tước 1 mình lụi cụi đi từ chỗ này tới chỗ kia.
_Haizzz shit! Sao mà lớn thế này vậy chờn, đi tắm cũng cực khổ dữ.
(Tẻo: tuy cô đi gặp nhiều ngươi nhưng cũng chỉ gặp toàn là cung nữ với thái giám nên cũng không ai gây khó dễ gì? Khi nào gặp tới người quản lí và các phi tần mới là quan trọng.Khu vực cô đi cũng không phải là nơi mà các phi tần lui tới nên rất khó gặp.)
Cô đi tới lui 1 hồi thì thấy 1 hồ tắm rất lớn, nước nóng hờn hực như đang mời gọi cô.
“Ya!1 chỗ thích hợp thế không tắm thì uổng phí lắm”
Cô đi vào nhìn quanh, chỗ này quả thật rất là lộng lẫy, không 1 bóng người.Những hoa văn trên cột nơi này cũng phải nói là cực kì đẹp, được trang trí các chậu cẩm thạch rất đẹp mắt, còn có những cánh hoa lềnh bềnh trên mặt nước.Cô đi vào từ từ cởi bỏ bộ đồng phục cả ngày nay mệt mỏi,đặt 1 chân vào hồ nước và rồi là cả người cô ngâm vào trong nước:
_Ya~ Rát quá đi, lúc nãy tắm suốt đã rát bây giờ tắm nước này còn rát.-Cô vuốt vuốt lấy 2 cỗ tay bị trầy của mình.
~~Tầm 5’ sau~~
Được hưởng thụ trong bồn tắm nước nóng cô nàng đã ngủ quên luôn rồi. Không hay biết rằng có 1 bóng người cao to,vạm vỡ với body 6 múi đúng chuẩn đang đặt chân vào hồ nước. Do hồ nước rất lớn, cô nàng lại chỗ tắm là phía cuối của hồ, thêm hơi nước của hồ nên rất khó nhìn ra có ngưới.Khiết Tước ngủ quên và rồi từ từ cứ chìm xuống dưới hồ, cổ, miệng và mũi của cô lúc này đã xuống tới nước.
_Khụ…khụ….khụ….-Do bị sặc nên Khiết Tước liền ho lớn lên.
_Ai đó?-tiếng người liền phát lên.
Đăng bởi: